Tính cách người Sàigòn cũng khó mà không hiểu được, vì họ thẳng tính, bộc trực, trong bụng nghĩ thế nào thì lời nói như vậy, và họ thích bộc bạch suy nghĩ của mình với bạn bè.
Sàigòn mưa nắng thất thường, nên tính tình của người Sàigòn cũng thất thường. Sàigòn mưa đó, rồi nắng đó, người Sàigòn cũng vậy, vui đó, rồi buồn đó. Nếu bạn yêu một cô gái Sàigòn, bạn nên chuẩn bị tâm lý. Ai mà biết được, khi bạn đặt một nụ hôn của mình lên gương mặt đáng yêu đó, bạn sẽ nhận được một gương mặt lạnh lùng đáng sợ, hay bạn sẽ nhận được một nụ cười làm mát dịu cả Sàigòn đang mùa nóng nực này. Còn nếu bạn yêu một anh chàng Sàigòn, thì cũng nên chuẩn bị tâm lý, anh ta vừa cãi lộn với bạn một trận kinh hoàng xong, quay ngoắt đi một mạch khỏi nhà bạn, thì 10 phút sau anh ta quay ngoắt lại, rủ em ơi rảnh không, tụi mình đi chơi đi, tỉnh bơ.
Nhưng Sàigòn mưa hay nắng thì cũng có mùa. Sàigòn không có đủ 4 mùa như Hà Nội, chỉ có 2 mùa mưa nắng. Ở Sàigòn, tôi mặc một bộ đồ cả năm cũng thấy thích hợp, chẳng cần mua đồ đông hay xuân gì cả. Người Sàigòn cũng vậy, tính tình không phức tạp, thậm chí, bạn có thể đoán trước tâm lý của họ, nếu bạn quen họ lâu ngày. Tôi có một cô bạn người Hà Nội, cô này chỉ nói truyện với tôi chưa đến 5 lần, thế mà cô ấy nhận xét về tôi khá chính xác, chẳng biết có phải con gái Hà Nội quá nhạy cảm, hay con trai Sàigòn quá đơn giản.
Người Sàigòn suy nghĩ đơn giản, nói truyện cũng đơn giản, không văn hoa, không rào đón, không ẩn ý, không mỉa mai châm biếm sâu xa. Tính tình của người Sàigòn rất thoáng, nhưng không dễ dãi. Nên người Sàigòn đi đâu cũng lập thân được. Mà người Sàigòn cũng sẵn sàng đón bạn bè khắp cả nước đến Sàigòn lập thân, cùng chung tay xây dựng một thành phố phát triển, phồn thịnh và năng động nhất cả nước như ngày hôm nay. “Hợp tác phát triển đôi bên cùng có lợi” là quan điểm chung của người Sàigòn hôm nay, cho dù đối tác là người mình ưa hay không ưa. Tôi có nghe một người bạn ở Hà Nội kể với tôi, cô ấy có một anh bạn người Hải Dương, lên Hà Nội làm việc, gặp người Hà Nội hỏi sao không về Hải Dương mà làm, ở lại Hà Nội làm gì. Tôi khá bất ngờ. Sàigòn luôn mở rộng vòng tay với bạn bè mọi miền, tôi hy vọng chưa có và không có ai đến Sàigòn phải nghe một câu nào như thế. Nếu Sàigòn có suy nghĩ cục bộ như vậy, có lẽ Sàigòn đã không đạt được cái vị trí như ngày hôm nay.
Sàigòn không phải là thiên đường như nhiều người vẫn nghĩ. Ở Sàigòn bạn dễ bị shock, ngay cả tôi, trước phong cách suy nghĩ và làm việc của người Sàigòn. Sàigòn không bao giờ ngủ, ngay cả trong khi ngủ Sàigòn cũng vẫn thao thức về những việc của ngày mai. Người Sàigòn có thể làm việc trong bất kỳ môi trường nào. Ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, cafe, massage, câu cá, giải trí, bất cứ ở đâu… bạn cũng có thể bị người Sàigòn kéo bạn vào cuộc làm ăn của họ. Người Sàigòn bây giờ, làm việc đến 12h trưa, nghỉ ngơi trò truyện một chút tới 1 giờ lại bắt đầu làm việc tiếp là truyện bình thường, mà trong cả lúc nghĩ ngơi đó, họ cũng có thể “tranh thủ” với một đối tác nào đó. Hiện nay, hình như chỉ còn những công ty quấc doanh, cơ quan hành chính là vẫn làm việc “đúng giờ”, vẫn còn cảnh sáng cắp ô đi tối cắp về.
Ở Sàigòn, nếu bạn không năng động, không thực sự giỏi thì bạn sẽ thấy rất khó khăn để kiếm sống, còn nếu bạn là người có tài, thì đất Sàigòn sẽ không phụ tài năng của bạn. Đó là lý do, ngày càng nhiều người từ những địa phương khác đổ xô đến Sàigòn làm ăn, công chức, nhân viên, ca sĩ, nhạc sĩ, những người lao động tay chân đã chọn Sàigòn làm ngôi nhà thứ 2 của họ. Thậm chí, họ chỉ đến Sàigòn kiếm tiền thôi, rồi về quê nhà lại, Sàigòn cũng vẫn chấp nhận, không định kiến, không cục bộ, lúc nào cũng mở rộng vòng tay, như bản tính của người Sàigòn, đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại.
Người Sàigòn không giận ai lâu bao giờ. Sàigòn chẳng phải như một số cá nhân quá khích nói đến, như “ta mất người như người đã mất tên”, “Nam Kỳ khởi nghĩa tiêu Công Lý”. Sàigòn không như vậy, người Sàigòn rất dễ tha thứ. Nếu bạn chọc giận cô bạn gái Sàigòn của mình, bạn hãy chịu khó dỗ ngọt vài câu, cô ấy sẽ nguôi cơn giận ngay. Con trai Sàigòn cũng vậy, ít khi nào để bụng truyện gì. Bực mình là cứ thế oang oang, ầm ĩ một lúc, hết, là hết.
Người Sàigòn không mời lơi. Người Sàigòn thảo ăn, tôi nghe Má tôi nói vậy. Mời là mời, khách không ăn là giận, chứ người miền khác, mời mà khách ngồi vào ăn là không thích, chỉ mời thế thôi. Người Sàigòn uống cũng vậy, uống là uống thiệt tình, uống khi nào chủ xỉn khách xỉn mới về, chứ không có bỏ cuộc giữa chừng.
Sàigòn được thiên nhiên ưu đãi, nên bản tính ham chơi hơn ham làm vẫn còn trong người Sàigòn. Người Sàigòn chơi ít biết tiết kiệm, trong túi còn tiền là còn xài. Người Sàigòn cũng hay nản lòng, không bền chí như bạn bè miền khác. Tôi có khá nhiều cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với bạn bè nhiều nơi, tôi thấy chỉ có người Sàigòn là làm biếng. Mà công nhận là người Sàigòn làm biếng thiệt, nhưng khi họ siêng, họ làm việc rất tích cực và có hiệu quả. Bạn bè tôi nhận xét người Sàigòn hiền, dễ tin người, tôi thấy đúng.
Người Sàigòn không biết ăn miếng trả miếng, người Sàigòn không thù dai. Giận thì giận, tức thì tức, nhưng mà hết tức hết giận xong thì huề, hìhì, huề là huề, chứ không phải huề và vẫn còn quê. Vậy thì Sàigòn dễ bị ăn hiếp quá! Đúng, Sàigòn gánh 30% tổng thu nhập cả nước, vậy mà có gì ngon ngọt, là thủ đô và cố đô hưởng. Sàigòn không thích tranh giành, người Sàigòn cũng không thích bon chen, cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn không phải của mình, thì mình cũng không phá cho hôi. Thôi thì, cũng không ai lấy đó làm điều mà hờn giận, vẫn vui vẻ hoà mình chung với mọi miền đất nước…
Người Sàigòn sống đơn giản, ít suy nghĩ, ít để bụng, hay chia sẻ và luôn dang tay chào đón những điều mới mẻ đến với mình. Cũng như cái thời tiết của Sàigòn vậy, mưa là mưa, nắng là nắng, lâu lâu thì vừa mưa vừa nắng, nhưng căn bản, thì đất Sàigòn quanh năm cũng chỉ có nắng và gió… khá dễ hiểu phải không bạn…
Sàigòn mưa nắng thất thường, nên tính tình của người Sàigòn cũng thất thường. Sàigòn mưa đó, rồi nắng đó, người Sàigòn cũng vậy, vui đó, rồi buồn đó. Nếu bạn yêu một cô gái Sàigòn, bạn nên chuẩn bị tâm lý. Ai mà biết được, khi bạn đặt một nụ hôn của mình lên gương mặt đáng yêu đó, bạn sẽ nhận được một gương mặt lạnh lùng đáng sợ, hay bạn sẽ nhận được một nụ cười làm mát dịu cả Sàigòn đang mùa nóng nực này. Còn nếu bạn yêu một anh chàng Sàigòn, thì cũng nên chuẩn bị tâm lý, anh ta vừa cãi lộn với bạn một trận kinh hoàng xong, quay ngoắt đi một mạch khỏi nhà bạn, thì 10 phút sau anh ta quay ngoắt lại, rủ em ơi rảnh không, tụi mình đi chơi đi, tỉnh bơ.
Nhưng Sàigòn mưa hay nắng thì cũng có mùa. Sàigòn không có đủ 4 mùa như Hà Nội, chỉ có 2 mùa mưa nắng. Ở Sàigòn, tôi mặc một bộ đồ cả năm cũng thấy thích hợp, chẳng cần mua đồ đông hay xuân gì cả. Người Sàigòn cũng vậy, tính tình không phức tạp, thậm chí, bạn có thể đoán trước tâm lý của họ, nếu bạn quen họ lâu ngày. Tôi có một cô bạn người Hà Nội, cô này chỉ nói truyện với tôi chưa đến 5 lần, thế mà cô ấy nhận xét về tôi khá chính xác, chẳng biết có phải con gái Hà Nội quá nhạy cảm, hay con trai Sàigòn quá đơn giản.
Người Sàigòn suy nghĩ đơn giản, nói truyện cũng đơn giản, không văn hoa, không rào đón, không ẩn ý, không mỉa mai châm biếm sâu xa. Tính tình của người Sàigòn rất thoáng, nhưng không dễ dãi. Nên người Sàigòn đi đâu cũng lập thân được. Mà người Sàigòn cũng sẵn sàng đón bạn bè khắp cả nước đến Sàigòn lập thân, cùng chung tay xây dựng một thành phố phát triển, phồn thịnh và năng động nhất cả nước như ngày hôm nay. “Hợp tác phát triển đôi bên cùng có lợi” là quan điểm chung của người Sàigòn hôm nay, cho dù đối tác là người mình ưa hay không ưa. Tôi có nghe một người bạn ở Hà Nội kể với tôi, cô ấy có một anh bạn người Hải Dương, lên Hà Nội làm việc, gặp người Hà Nội hỏi sao không về Hải Dương mà làm, ở lại Hà Nội làm gì. Tôi khá bất ngờ. Sàigòn luôn mở rộng vòng tay với bạn bè mọi miền, tôi hy vọng chưa có và không có ai đến Sàigòn phải nghe một câu nào như thế. Nếu Sàigòn có suy nghĩ cục bộ như vậy, có lẽ Sàigòn đã không đạt được cái vị trí như ngày hôm nay.
Sàigòn không phải là thiên đường như nhiều người vẫn nghĩ. Ở Sàigòn bạn dễ bị shock, ngay cả tôi, trước phong cách suy nghĩ và làm việc của người Sàigòn. Sàigòn không bao giờ ngủ, ngay cả trong khi ngủ Sàigòn cũng vẫn thao thức về những việc của ngày mai. Người Sàigòn có thể làm việc trong bất kỳ môi trường nào. Ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, cafe, massage, câu cá, giải trí, bất cứ ở đâu… bạn cũng có thể bị người Sàigòn kéo bạn vào cuộc làm ăn của họ. Người Sàigòn bây giờ, làm việc đến 12h trưa, nghỉ ngơi trò truyện một chút tới 1 giờ lại bắt đầu làm việc tiếp là truyện bình thường, mà trong cả lúc nghĩ ngơi đó, họ cũng có thể “tranh thủ” với một đối tác nào đó. Hiện nay, hình như chỉ còn những công ty quấc doanh, cơ quan hành chính là vẫn làm việc “đúng giờ”, vẫn còn cảnh sáng cắp ô đi tối cắp về.
Ở Sàigòn, nếu bạn không năng động, không thực sự giỏi thì bạn sẽ thấy rất khó khăn để kiếm sống, còn nếu bạn là người có tài, thì đất Sàigòn sẽ không phụ tài năng của bạn. Đó là lý do, ngày càng nhiều người từ những địa phương khác đổ xô đến Sàigòn làm ăn, công chức, nhân viên, ca sĩ, nhạc sĩ, những người lao động tay chân đã chọn Sàigòn làm ngôi nhà thứ 2 của họ. Thậm chí, họ chỉ đến Sàigòn kiếm tiền thôi, rồi về quê nhà lại, Sàigòn cũng vẫn chấp nhận, không định kiến, không cục bộ, lúc nào cũng mở rộng vòng tay, như bản tính của người Sàigòn, đánh người chạy đi chứ không đánh người chạy lại.
Người Sàigòn không giận ai lâu bao giờ. Sàigòn chẳng phải như một số cá nhân quá khích nói đến, như “ta mất người như người đã mất tên”, “Nam Kỳ khởi nghĩa tiêu Công Lý”. Sàigòn không như vậy, người Sàigòn rất dễ tha thứ. Nếu bạn chọc giận cô bạn gái Sàigòn của mình, bạn hãy chịu khó dỗ ngọt vài câu, cô ấy sẽ nguôi cơn giận ngay. Con trai Sàigòn cũng vậy, ít khi nào để bụng truyện gì. Bực mình là cứ thế oang oang, ầm ĩ một lúc, hết, là hết.
Người Sàigòn không mời lơi. Người Sàigòn thảo ăn, tôi nghe Má tôi nói vậy. Mời là mời, khách không ăn là giận, chứ người miền khác, mời mà khách ngồi vào ăn là không thích, chỉ mời thế thôi. Người Sàigòn uống cũng vậy, uống là uống thiệt tình, uống khi nào chủ xỉn khách xỉn mới về, chứ không có bỏ cuộc giữa chừng.
Sàigòn được thiên nhiên ưu đãi, nên bản tính ham chơi hơn ham làm vẫn còn trong người Sàigòn. Người Sàigòn chơi ít biết tiết kiệm, trong túi còn tiền là còn xài. Người Sàigòn cũng hay nản lòng, không bền chí như bạn bè miền khác. Tôi có khá nhiều cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với bạn bè nhiều nơi, tôi thấy chỉ có người Sàigòn là làm biếng. Mà công nhận là người Sàigòn làm biếng thiệt, nhưng khi họ siêng, họ làm việc rất tích cực và có hiệu quả. Bạn bè tôi nhận xét người Sàigòn hiền, dễ tin người, tôi thấy đúng.
Người Sàigòn không biết ăn miếng trả miếng, người Sàigòn không thù dai. Giận thì giận, tức thì tức, nhưng mà hết tức hết giận xong thì huề, hìhì, huề là huề, chứ không phải huề và vẫn còn quê. Vậy thì Sàigòn dễ bị ăn hiếp quá! Đúng, Sàigòn gánh 30% tổng thu nhập cả nước, vậy mà có gì ngon ngọt, là thủ đô và cố đô hưởng. Sàigòn không thích tranh giành, người Sàigòn cũng không thích bon chen, cái gì của mình thì sẽ là của mình, còn không phải của mình, thì mình cũng không phá cho hôi. Thôi thì, cũng không ai lấy đó làm điều mà hờn giận, vẫn vui vẻ hoà mình chung với mọi miền đất nước…
Người Sàigòn sống đơn giản, ít suy nghĩ, ít để bụng, hay chia sẻ và luôn dang tay chào đón những điều mới mẻ đến với mình. Cũng như cái thời tiết của Sàigòn vậy, mưa là mưa, nắng là nắng, lâu lâu thì vừa mưa vừa nắng, nhưng căn bản, thì đất Sàigòn quanh năm cũng chỉ có nắng và gió… khá dễ hiểu phải không bạn…
Nhận xét
Đăng nhận xét